Lại một cái tít buồn thảm nữa được giật trên lác đác vài tờ báo. Thở dài ngao ngán. Dường như những cái tin như thế chẳng mảy may lay động được một chút cảm xúc nào của người ta nữa rồi. Nếu không phải là thêm một chấn thương mới, một lần nữa phải ngồi ngoài trong những trận đấu quan trọng, thì cũng là bỏ lỡ một giải đấu lớn hay ôm hận nhìn đối thủ nẫng mất chiếc cup đã gần tầm tay lắm rồi. Và lần này, khi nhìn dòng tin anh sẽ kết thúc sự nghiệp quốc tế ở con số 99 trận, thì lại một lần nữa nhếch mép đắng cay. Một con người thế đấy. Cái gì cũng chông chênh. Chấp chới. Dở dang. Cả sự nghiệp đâu đâu cũng có chỗ khuyết. Cả con đường dài tắp, mà khi bước hết, ngoảnh lại thấy nó uốn thành một dấu hỏi khổng lồ. Vì sao thế, số phận ơi?
Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh bên đường pitch, đẫm mồ hôi, lặng lẽ dõi theo thời khắc Zidane nâng cao chiếc cup C1 năm 2002, tôi đã thấy anh thật đặc biệt. Nỗi thất vọng dâng đầy trong ánh mắt mệt mỏi, nhưng tia nhìn vẫn đau đáu hướng về phía trước. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã là trong một thất bại. Sau này, chứng kiến anh với không biết bao nhiêu lần thất bại khác, những lỡ làng, những lần khóc hận, cười đau khác, tôi cũng tập cho mình thói quen chấp nhận, bỏ lại tất cả, như anh. Anh gần như là cầu thủ duy nhất của Cỗ xe tăng còn giữ lại được chất Đức trong mình, thế nhưng anh mãi mãi chỉ là Tiểu Hoàng đế của họ. Anh là nhà vô địch, nhưng là vô địch về nhì. Anh vĩ đại, nhưng là kẻ thất bại vĩ đại. Đôi chân chẳng bao giờ dừng bước, nhưng không còn đường. Đôi mắt chẳng bao giờ thôi nhìn về phía trước, nhưng chẳng có gì để mà vươn tới nữa. Tài năng không thiếu, ý chí có thừa, và lúc nào cũng đầy ắp người ủng hộ, chỉ thiếu có vinh quang… Để rồi sau mỗi lần anh dừng bước trước số phận, mà không, số phận bịt kín con đường của anh, tôi lại phải dỗ lòng. Ừ, cup là kim loại. Danh hiệu cũng chỉ là giấy mà thôi. Nhẹ nhõm chút ít, nhưng cay đắng vẫn dâng đầy. Anh chọn bóng đá, nhưng dường như nó chẳng chọn anh. Có những tên tuổi vẫn khắc sâu dấu ấn trong lòng người ta mà chẳng cần đến hư vinh, nhưng cả khi anh cùng đồng đội phủ kín sắc xanh lên bầu trời Anh quốc với cú đúp lịch sử, người ta vẫn không thôi gọi anh là vua về nhì, là thủ lĩnh đen bạc. Định mệnh đã chọn một con người với dòng máu kiên cường nhất, ý chí sắt thép nhất để vùi dập. Và khi anh chấp nhận, nó đứng sau, cười nhạo.
Khi tôi biết mình sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy con người đặc biệt, với số phận đặc biệt đó nữa, tôi mỉm cười. Anh dừng đi. Họ không chọn anh. Anh cố gắng vì cái gì nữa đây? Ánh mắt nheo nheo, nụ cười thơ trẻ, cái bĩu môi ngộ nghĩnh, dáng chạy đặc biệt,… Rồi, những pha không chiến, nhưng đường chuyền dài chuẩn xác, những cú sút phạt sấm sét, và luôn vào sân với tinh thần của một chú nhóc lần đầu biết đến trái bóng… Tôi sẽ không bao giờ còn được thấy chúng nữa. Chiếc băng đội trưởng; những vạch màu đen, đỏ, vàng; ba ngôi sao trước ngực; và tất nhiên, cả số áo nghiệt ngã đó nữa. Tất cả sẽ được người ta xếp gọn trong ngăn ký ức. Chẳng đội nào phủ nhận đóng góp của anh, nhưng cũng không ai đưa anh vào hàng ngũ những cái tên huyền thoại. Đến cả kết thúc, cũng là một cái kết không trọn vẹn. 99, con số chênh vênh quá. Chỉ một chút nữa thôi là anh có thể khép lại sự nghiệp ĐT quốc gia với nụ cười an nhiên. Nhưng lại thêm một lần dang dở, lại một lần nữa nghe nhói ở đâu đó trong lòng. 99, con số đó có thấm vào đâu so với những gì anh trải qua?
Tôi sẽ chờ anh biến con số ấy trở thành tròn trịa, sẽ chờ anh kết thúc mọi thứ bằng dấu chấm, chứ không phải chấm lửng như bao lần. Anh đã cống hiến cho sân cỏ mồ hôi, nước mắt và cả máu của mình, nó cũng đã trả lại cho anh tình yêu của hàng triệu con tim trên thế giới. Bấy nhiêu thôi âu cũng đủ. Anh hãy trở về với bốn ‘danh hiệu’ quan trọng nhất của đời mình, là Simon, Louis, Emilio và Jordi. Đâu đó người ta có thể nhớ đến anh là ngôi sao, đâu đó có thể là Tiểu Hoàng đế, nhưng trong tôi, anh là Ký ức. Hình ảnh anh tung hoành trên sân luôn cho tôi cảm giác bay bổng như dõi theo những anh hùng. Và dù có là anh hùng thất thế, với tôi anh vẫn là một điều đáng để ngưỡng vọng, nghiêng mình, và mỉm cười mỗi khi nhớ về... :)
“Vẫn là anh, cậu bé vùng Đông Đức
Đôi mắt xanh mang hy vọng tràn trề
Luôn nhìn thẳng, chân bước về phía trước
Rời Chemnitz, không quên hẹn ngày về…”
Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh bên đường pitch, đẫm mồ hôi, lặng lẽ dõi theo thời khắc Zidane nâng cao chiếc cup C1 năm 2002, tôi đã thấy anh thật đặc biệt. Nỗi thất vọng dâng đầy trong ánh mắt mệt mỏi, nhưng tia nhìn vẫn đau đáu hướng về phía trước. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã là trong một thất bại. Sau này, chứng kiến anh với không biết bao nhiêu lần thất bại khác, những lỡ làng, những lần khóc hận, cười đau khác, tôi cũng tập cho mình thói quen chấp nhận, bỏ lại tất cả, như anh. Anh gần như là cầu thủ duy nhất của Cỗ xe tăng còn giữ lại được chất Đức trong mình, thế nhưng anh mãi mãi chỉ là Tiểu Hoàng đế của họ. Anh là nhà vô địch, nhưng là vô địch về nhì. Anh vĩ đại, nhưng là kẻ thất bại vĩ đại. Đôi chân chẳng bao giờ dừng bước, nhưng không còn đường. Đôi mắt chẳng bao giờ thôi nhìn về phía trước, nhưng chẳng có gì để mà vươn tới nữa. Tài năng không thiếu, ý chí có thừa, và lúc nào cũng đầy ắp người ủng hộ, chỉ thiếu có vinh quang… Để rồi sau mỗi lần anh dừng bước trước số phận, mà không, số phận bịt kín con đường của anh, tôi lại phải dỗ lòng. Ừ, cup là kim loại. Danh hiệu cũng chỉ là giấy mà thôi. Nhẹ nhõm chút ít, nhưng cay đắng vẫn dâng đầy. Anh chọn bóng đá, nhưng dường như nó chẳng chọn anh. Có những tên tuổi vẫn khắc sâu dấu ấn trong lòng người ta mà chẳng cần đến hư vinh, nhưng cả khi anh cùng đồng đội phủ kín sắc xanh lên bầu trời Anh quốc với cú đúp lịch sử, người ta vẫn không thôi gọi anh là vua về nhì, là thủ lĩnh đen bạc. Định mệnh đã chọn một con người với dòng máu kiên cường nhất, ý chí sắt thép nhất để vùi dập. Và khi anh chấp nhận, nó đứng sau, cười nhạo.
Khi tôi biết mình sẽ không bao giờ còn được nhìn thấy con người đặc biệt, với số phận đặc biệt đó nữa, tôi mỉm cười. Anh dừng đi. Họ không chọn anh. Anh cố gắng vì cái gì nữa đây? Ánh mắt nheo nheo, nụ cười thơ trẻ, cái bĩu môi ngộ nghĩnh, dáng chạy đặc biệt,… Rồi, những pha không chiến, nhưng đường chuyền dài chuẩn xác, những cú sút phạt sấm sét, và luôn vào sân với tinh thần của một chú nhóc lần đầu biết đến trái bóng… Tôi sẽ không bao giờ còn được thấy chúng nữa. Chiếc băng đội trưởng; những vạch màu đen, đỏ, vàng; ba ngôi sao trước ngực; và tất nhiên, cả số áo nghiệt ngã đó nữa. Tất cả sẽ được người ta xếp gọn trong ngăn ký ức. Chẳng đội nào phủ nhận đóng góp của anh, nhưng cũng không ai đưa anh vào hàng ngũ những cái tên huyền thoại. Đến cả kết thúc, cũng là một cái kết không trọn vẹn. 99, con số chênh vênh quá. Chỉ một chút nữa thôi là anh có thể khép lại sự nghiệp ĐT quốc gia với nụ cười an nhiên. Nhưng lại thêm một lần dang dở, lại một lần nữa nghe nhói ở đâu đó trong lòng. 99, con số đó có thấm vào đâu so với những gì anh trải qua?
Tôi sẽ chờ anh biến con số ấy trở thành tròn trịa, sẽ chờ anh kết thúc mọi thứ bằng dấu chấm, chứ không phải chấm lửng như bao lần. Anh đã cống hiến cho sân cỏ mồ hôi, nước mắt và cả máu của mình, nó cũng đã trả lại cho anh tình yêu của hàng triệu con tim trên thế giới. Bấy nhiêu thôi âu cũng đủ. Anh hãy trở về với bốn ‘danh hiệu’ quan trọng nhất của đời mình, là Simon, Louis, Emilio và Jordi. Đâu đó người ta có thể nhớ đến anh là ngôi sao, đâu đó có thể là Tiểu Hoàng đế, nhưng trong tôi, anh là Ký ức. Hình ảnh anh tung hoành trên sân luôn cho tôi cảm giác bay bổng như dõi theo những anh hùng. Và dù có là anh hùng thất thế, với tôi anh vẫn là một điều đáng để ngưỡng vọng, nghiêng mình, và mỉm cười mỗi khi nhớ về... :)
“Vẫn là anh, cậu bé vùng Đông Đức
Đôi mắt xanh mang hy vọng tràn trề
Luôn nhìn thẳng, chân bước về phía trước
Rời Chemnitz, không quên hẹn ngày về…”