Cái tình cảm tôi dành cho anh, nó cá nhân và vị kỷ lắm. Không giống như quàng cờ Đức hay mặc áo Chel nhảy chồm chồm, cũng không như hòa mình vào biển người trên đường, đập xoong "Việt Nam vô địch" đâu. Nó chỉ dịu dàng, giản dị, âm thầm thôi. Dẫu sao, cả trăm người cũng đã biết, tôi - không chỉ là hâm mộ, mà còn xem anh như tình yêu lớn của đời mình. Tình yêu này không thể cùng ta đi dạo trên phố, không thể nắm lấy bàn tay, cũng không thể lau đi những giọt nước mắt của ta, nhưng đáng để cho ta ngưỡng vọng, vực dậy được tâm hồn và ý chí ta, và chỉ cho ta con đường nên đi. Tình yêu đó tôi dành cho một con người ở cách xa tôi nửa vòng trái đất, nhưng cũng nằm ở mặt sau tấm thẻ học sinh của tôi, trên bàn học tôi, trên bức tường tôi, cũng như đã ngự trị trong tim tôi, đau đáu suốt 8 năm nay.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, là khi anh ngồi bên đường pitch, mồ hôi đọng từng hạt lớn trên trán, ánh mắt bất lực, nhìn Zidane và đồng đội ăn mừng chiếc cup C1 năm 2002. Hình ảnh đó như bóp nghẹt trái tim 1 con bé 10 tuổi. Một trò chơi cơ bắp lại có thể làm cho 1 người đàn ông vững chãi ngồi bệt bên đường biên thế kia hay sao? Tình cảm đó nhen lên không phải bằng cái gì khác ngoài sự bao dung, che chở mà người con gái nào cũng có. Không yêu ngay, nhưng cái hình ảnh đó cứ đeo đẳng tôi mãi, cho đến bây giờ khi đã được chứng kiến vô số hình ảnh đẹp của anh, thâm tâm tôi vẫn nhớ về khoảnh khắc đó nhất. Và ngay từ lúc đó, con bé 10 tuổi cũng đã kịp nhận ra: người đàn ông này đã thua, đã ngồi sát đất rồi, nhưng anh không cúi đầu.
Vài tháng sau, con bé cáu kỉnh vì mất ngủ thao thức theo dõi Worldcup, lại được dịp ngỡ ngàng, vì gặp lại người ấy, nhưng không phải bên đường pitch, mà là trên băng ghế dự bị. Không nhìn Zidane, mà là Ro vẩu cùng chiếc cup quấn lá cờ vàng xanh bay bổng trên đất Nhật. Thẻ vàng! Chiếc thẻ vàng oan nghiệt mà trọng tài đã vung lên trong trân với Hàn Quốc đã tước đi của anh cơ hội được góp mặt trong 1 trận CK Worldcup, mà có biết được rằng đó là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng cho sự nghiệp anh. Số phận đã cho anh cơ hội nhưng không cho chiến thắng, còn lần này đến cả cơ hội cũng bị tước đoạt luôn. Ôi số kiếp anh, sao mà gian truân đến thế?
Những lo toan học hành, những trò chơi con trẻ cuốn tôi đi, và hình ảnh chàng cầu thủ với ánh mắt xa xăm cũng nhạt nhòa dần trong tôi, nếu không có mùa hè kì diệu ấy... Trên cánh tay anh xuất hiện thêm chiếc băng đội trưởng, đồng nghĩa với trách nhiệm đặt lên vai anh cũng nặng nề hơn, nhưng cũng có nghĩa là hình ảnh anh đã gắn chặt vào dáng hình xử sở. Tôi hiểu, giọt nước mắt sau trận bán kết với người Ý anh không khóc cho mình, mà là cho 6 vạn cổ động viên nhà đang nức nở trên sân Dortmund, và nhiều triệu con tim khác đang nức nở khắp tổ quốc mình,vì ánh mắt ấy vẫn xa xăm, nhưng hướng về chúng tôi, chứ không vô hồn nữa. Và quan trọng hơn, anh vẫn ngẩng cao đầu.
Cũng năm ấy, anh đã chính thức tô cho sự nghiệp của mình một áng màu xanh. Con tim tôi theo anh, để rồi tô luôn cho trái tim mình màu xanh hy vọng ấy. 4 năm như thế, có những gò ép phi lý, có những uất ức dồn nén, song ở lại vẫn là hình ảnh anh khoác vai Lampard, mình đeo cờ Chel bay bổng giữa Wembley. Là gương mặt anh sau những bông pháo và làn hơi sâm-panh ngay tại thánh địa SB. Không to lớn như thế, nhưng hẳn những khoảnh khắc đồng đội cổ vũ anh cuồng nhiệt với bài hát ra mắt của anh dù họ chẳng hiêu anh hát gì, hay cú điện thoại của Terry bảo anh cứ thư giãn khi đến London, những lúc đồng đội đi thăm Cech bị chấn thương đầu, hay tặng cho bà Pat Lampard một bàn thắng để tưởng nhớ đến bà, khi cả đội ở bên Terry động viên anh ấy vượt qua scandal, hẳn anh không quên chứ? Không quên được, phải không anh?
Anh ra đi. Không muốn, nhưng tôi vẫn phải chấp nhận điều đó. Cái gạch nối đem tôi đến với tình yêu màu xanh đã đứt. Mảng màu xanh lớn nhất trong tâm hồn tôi đã tan, nhưng những mảnh còn lại, vẫn là màu xanh, dù không còn lành lặn nữa. Biết là trái tim tôi vẫn sẽ theo anh, dù anh dừng chân ở bến đỗ nào, mà sao tôi vẫn thây hẫng đến thế. 4 năm hẳn anh đã thành thạo tiếng Anh không thua tiếng mẹ đẻ, hẳn đã quen lái xe tay trái, hẳn những suy nghĩ "rất Anh" cũng đã phần nào ngấm vào máu. Anh có quên không? Không quên anh nhỉ? Rằng anh và Carvalho đã ôm nhau thân thiện thế nào, dù gặp nhau trong tư cách đối thủ và phải loại nhau ở Euro. Tự hỏi sao màu xanh này kì diệu thế?
Anh - một con người xa lạ, với 1 nền văn hóa xa lạ với tôi, mà tại sao lại có ảnh hưởng khủng khiếp đến tôi như thế? Có khi vì anh mà tôi làm những hành động ngớ ngẩn như cắm phập một cái phi tiêu vào tường, nơi đính một mẩu giấy ghi tên: Kevin Boateng . Là thi thoảng vào youtube xem lại những clip cũ của anh, lại gạt nước mắt. Là nóng gáy nhảy vào những cuộc cãi vã để bảo vệ anh, dù biết nó là vô bổ.....
Anh biết hôm nay có người gọi tôi: "đồ fan phản bội" khi tôi cố gắng nhìn nhận khách quan về sự ra đi của anh là thế nào chứ? Như một lời sát thương đạn ghém, dù biết người nói chỉ vô tình. 8 năm đi cùng số phận của anh, tôi luôn gắng giãy giụa thoát ra khỏi sự ảnh hưởng toàn tập của anh lên tôi, mà đã bao giờ được? Anh biết bạn bè tôi cổ vũ tôi ra sao để tôi có can đảm vượt qua môn nhảy cao chứ? "Tinh thần Ballack của mày đâu rồi?" Là luôn ý tứ dành cho tôi con số 13 trong những lần tụ tập. Là chân dung anh trong ví, để khi nào cảm thấy muốn đầu hàng, muốn bỏ cuộc, muốn nhận thua, tôi lại mở ra xem, và xấu hổ với bản thân, với anh, để rồi lại đứng dậy, ngẩng cao đầu bước tiếp. Đừng nói tôi cuồng tín, vì tôi hiểu tôi dã xem anh là một người thân yêu, là động lực chứ chẳng phải đắp lên cho mình một tượng đài mơ hồ rồi lại mất công phá bỏ nó đi. Vì tôi đang viết cho Tình yêu, chứ không phải ca ngợi anh.
Thật sự, tôi đã nghĩ đến việc theo anh, ra đi, bỏ lại nơi mà lâu nay tôi gắn bó. Nhưng không, tôi ở lại, vì như tôi đã nói, mảng màu xanh lớn nhất đã mất đi, nhưng những mảng còn lại vẫn nguyên vẹn là màu xanh. Anh cũng vậy nhé. Hãy phụng sự cho lý tưởng của mình đi, nhưng hãy giữ nguyên trong kí ức của mình 1 màu xanh trọn vẹn nhé. Một mảnh tâm hồn tôi vẫn sẽ theo anh, dù bến đõ có thể là một nước xa xôi, một ngôi nhà không danh tiếng, mảnh tâm hồn màu xanh vẫn sẽ ở lại, dõi theo từng bước anh đi, cầu nguyện cho anh thành công và hạnh phúc. Forever Chelsea 13, goodluck!
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, là khi anh ngồi bên đường pitch, mồ hôi đọng từng hạt lớn trên trán, ánh mắt bất lực, nhìn Zidane và đồng đội ăn mừng chiếc cup C1 năm 2002. Hình ảnh đó như bóp nghẹt trái tim 1 con bé 10 tuổi. Một trò chơi cơ bắp lại có thể làm cho 1 người đàn ông vững chãi ngồi bệt bên đường biên thế kia hay sao? Tình cảm đó nhen lên không phải bằng cái gì khác ngoài sự bao dung, che chở mà người con gái nào cũng có. Không yêu ngay, nhưng cái hình ảnh đó cứ đeo đẳng tôi mãi, cho đến bây giờ khi đã được chứng kiến vô số hình ảnh đẹp của anh, thâm tâm tôi vẫn nhớ về khoảnh khắc đó nhất. Và ngay từ lúc đó, con bé 10 tuổi cũng đã kịp nhận ra: người đàn ông này đã thua, đã ngồi sát đất rồi, nhưng anh không cúi đầu.
Vài tháng sau, con bé cáu kỉnh vì mất ngủ thao thức theo dõi Worldcup, lại được dịp ngỡ ngàng, vì gặp lại người ấy, nhưng không phải bên đường pitch, mà là trên băng ghế dự bị. Không nhìn Zidane, mà là Ro vẩu cùng chiếc cup quấn lá cờ vàng xanh bay bổng trên đất Nhật. Thẻ vàng! Chiếc thẻ vàng oan nghiệt mà trọng tài đã vung lên trong trân với Hàn Quốc đã tước đi của anh cơ hội được góp mặt trong 1 trận CK Worldcup, mà có biết được rằng đó là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng cho sự nghiệp anh. Số phận đã cho anh cơ hội nhưng không cho chiến thắng, còn lần này đến cả cơ hội cũng bị tước đoạt luôn. Ôi số kiếp anh, sao mà gian truân đến thế?
Những lo toan học hành, những trò chơi con trẻ cuốn tôi đi, và hình ảnh chàng cầu thủ với ánh mắt xa xăm cũng nhạt nhòa dần trong tôi, nếu không có mùa hè kì diệu ấy... Trên cánh tay anh xuất hiện thêm chiếc băng đội trưởng, đồng nghĩa với trách nhiệm đặt lên vai anh cũng nặng nề hơn, nhưng cũng có nghĩa là hình ảnh anh đã gắn chặt vào dáng hình xử sở. Tôi hiểu, giọt nước mắt sau trận bán kết với người Ý anh không khóc cho mình, mà là cho 6 vạn cổ động viên nhà đang nức nở trên sân Dortmund, và nhiều triệu con tim khác đang nức nở khắp tổ quốc mình,vì ánh mắt ấy vẫn xa xăm, nhưng hướng về chúng tôi, chứ không vô hồn nữa. Và quan trọng hơn, anh vẫn ngẩng cao đầu.
Cũng năm ấy, anh đã chính thức tô cho sự nghiệp của mình một áng màu xanh. Con tim tôi theo anh, để rồi tô luôn cho trái tim mình màu xanh hy vọng ấy. 4 năm như thế, có những gò ép phi lý, có những uất ức dồn nén, song ở lại vẫn là hình ảnh anh khoác vai Lampard, mình đeo cờ Chel bay bổng giữa Wembley. Là gương mặt anh sau những bông pháo và làn hơi sâm-panh ngay tại thánh địa SB. Không to lớn như thế, nhưng hẳn những khoảnh khắc đồng đội cổ vũ anh cuồng nhiệt với bài hát ra mắt của anh dù họ chẳng hiêu anh hát gì, hay cú điện thoại của Terry bảo anh cứ thư giãn khi đến London, những lúc đồng đội đi thăm Cech bị chấn thương đầu, hay tặng cho bà Pat Lampard một bàn thắng để tưởng nhớ đến bà, khi cả đội ở bên Terry động viên anh ấy vượt qua scandal, hẳn anh không quên chứ? Không quên được, phải không anh?
Anh ra đi. Không muốn, nhưng tôi vẫn phải chấp nhận điều đó. Cái gạch nối đem tôi đến với tình yêu màu xanh đã đứt. Mảng màu xanh lớn nhất trong tâm hồn tôi đã tan, nhưng những mảnh còn lại, vẫn là màu xanh, dù không còn lành lặn nữa. Biết là trái tim tôi vẫn sẽ theo anh, dù anh dừng chân ở bến đỗ nào, mà sao tôi vẫn thây hẫng đến thế. 4 năm hẳn anh đã thành thạo tiếng Anh không thua tiếng mẹ đẻ, hẳn đã quen lái xe tay trái, hẳn những suy nghĩ "rất Anh" cũng đã phần nào ngấm vào máu. Anh có quên không? Không quên anh nhỉ? Rằng anh và Carvalho đã ôm nhau thân thiện thế nào, dù gặp nhau trong tư cách đối thủ và phải loại nhau ở Euro. Tự hỏi sao màu xanh này kì diệu thế?
Anh - một con người xa lạ, với 1 nền văn hóa xa lạ với tôi, mà tại sao lại có ảnh hưởng khủng khiếp đến tôi như thế? Có khi vì anh mà tôi làm những hành động ngớ ngẩn như cắm phập một cái phi tiêu vào tường, nơi đính một mẩu giấy ghi tên: Kevin Boateng . Là thi thoảng vào youtube xem lại những clip cũ của anh, lại gạt nước mắt. Là nóng gáy nhảy vào những cuộc cãi vã để bảo vệ anh, dù biết nó là vô bổ.....
Anh biết hôm nay có người gọi tôi: "đồ fan phản bội" khi tôi cố gắng nhìn nhận khách quan về sự ra đi của anh là thế nào chứ? Như một lời sát thương đạn ghém, dù biết người nói chỉ vô tình. 8 năm đi cùng số phận của anh, tôi luôn gắng giãy giụa thoát ra khỏi sự ảnh hưởng toàn tập của anh lên tôi, mà đã bao giờ được? Anh biết bạn bè tôi cổ vũ tôi ra sao để tôi có can đảm vượt qua môn nhảy cao chứ? "Tinh thần Ballack của mày đâu rồi?" Là luôn ý tứ dành cho tôi con số 13 trong những lần tụ tập. Là chân dung anh trong ví, để khi nào cảm thấy muốn đầu hàng, muốn bỏ cuộc, muốn nhận thua, tôi lại mở ra xem, và xấu hổ với bản thân, với anh, để rồi lại đứng dậy, ngẩng cao đầu bước tiếp. Đừng nói tôi cuồng tín, vì tôi hiểu tôi dã xem anh là một người thân yêu, là động lực chứ chẳng phải đắp lên cho mình một tượng đài mơ hồ rồi lại mất công phá bỏ nó đi. Vì tôi đang viết cho Tình yêu, chứ không phải ca ngợi anh.
Thật sự, tôi đã nghĩ đến việc theo anh, ra đi, bỏ lại nơi mà lâu nay tôi gắn bó. Nhưng không, tôi ở lại, vì như tôi đã nói, mảng màu xanh lớn nhất đã mất đi, nhưng những mảng còn lại vẫn nguyên vẹn là màu xanh. Anh cũng vậy nhé. Hãy phụng sự cho lý tưởng của mình đi, nhưng hãy giữ nguyên trong kí ức của mình 1 màu xanh trọn vẹn nhé. Một mảnh tâm hồn tôi vẫn sẽ theo anh, dù bến đõ có thể là một nước xa xôi, một ngôi nhà không danh tiếng, mảnh tâm hồn màu xanh vẫn sẽ ở lại, dõi theo từng bước anh đi, cầu nguyện cho anh thành công và hạnh phúc. Forever Chelsea 13, goodluck!